Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Mình sống thử anh nhé !

           "Nhưng trước hết bọn mình phải nhắc nhớ những điều quan trọng, anh à!"
            Sống thử là một điều không còn xa lạ với người Việt Nam hiện nay. Mỗi người nhìn khái niệm đó theo nhiều khía cạnh khác nhau. Dù tích cực hay tiêu cực thì sống thử là một xu hướng đang gia tăng và nó cần được hiểu một cách chính xác.
             Sống thử là giai đoạn sống bên nhau trong một căn nhà của hai cặp đôi yêu nhau (đương nhiên không phân biệt giới tính) nhưng họ chưa nghĩ đến việc cưới xin.


             Có ba vấn đề chính dành cho những ai sắp sống thử cần phải lưu ý. Nếu một trong ba điều này không được đáp ứng, cuộc sống sẽ rất ngột ngạt, tình yêu từ đó cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
             - Quan niệm về tiền bạc: Đây là điều nên được ưu tiên nhắc đến và là nền tảng để thực hiện những thứ còn lại. Đặt vấn đề ngay từ đầu là phương pháp hữu hiệu nhất và được sử dụng hầu hết cho tất những thứ còn lại. Hãy đối mặt với những mâu thuẫn về tiền bạc một cách dũng cảm và nhanh chóng, đừng vì sĩ diện nhất thời mà đánh mất mất danh dự về sau.



           - Quan niệm về sinh hoạt hàng ngày: Gồm hai vấn đề  là cách sắp xếp cuộc sống và những cái nhìn về tật xấu của đối phương
            + Cách sắp xếp cuộc sống là phương pháp phân bố những mảng sinh hoạt khác nhau trong 24 tiếng đồng hồ và gói gọn trong căn phòng của hai người.

           +Tật xấu là những thứ mang tính ngẫu nhiên và nó hình thành qua thói quen sống.Tình yêu luôn cần bạn sự bao dung và thứ tha cho thiếu sót cho người bên cạnh 


            - Quan niệm về chuyện ấy: Hai việc trên bạn có thể định hướng trước nhưng riêng cái này thì không. Chỉ có thời gian mới trả lời được và bạn phải quan sát đối phương một cách kĩ lưỡng. Đừng phá rối những bản năng trong con người họ, hãy tìm hiểu và cảm thông vì cuối cùng tình yêu sẽ xoa dịu và nâng niu tất cả








Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Làm thế nào để tự “bán” bản thân


Vì sao phải tự “bán” bản thân mình? Câu hỏi này không dành cho những con người cao siêu có khả năng ngồi một nơi và thu hút tất cả vật thể biết đến khả năng mình. Bạn không phải là con người kiểu đó? Quá bình thường! Thật ra chẳng có loại người đó đâu. Ngay cả Phật Tổ Như Lai hay Chúa cũng trải qua biết bao nhiêu đắng cay của trần thế để tỏa ánh hào quang cho con người, đi khắp nơi truyền bá tôn giáo của mình và dạy con người những điều hay lẽ phải. Bạn phải cho người khác biết đến những gì bạn có, những gì bạn nghĩ và những gì bạn đam mê. Một nhà tuyển dụng sẽ đánh giá cao nếu bạn cho thấy những gì bạn mang đến cho họ. Một cô gái hay chàng trai sẽ yêu thương nếu bạn không xuất hiện một cách nhạt nhòa với thế giới còn lại. Hãy tìm ra chính mình, như tôi đã làm được!


- Tự xây dựng một thương hiệu cho chính mình: Bạn luôn tự tin rằng mình có một khả năng nào đó. Đấy chính là thương hiệu. Bạn làm công việc đó theo một phong cách riêng biệt, điều đó tách rời bạn với những ứng viên khác. Bạn không cần phải có trong tay các loại bằng cấp dạng “khủng”, điều quan trọng là bạn nhận ra những tố chất trong con người bạn. Từ đó, bạn cho mình những môi trường phù hợp với nó và lựa chọn những trải nghiệm liên quan đến lĩnh vực mà bạn quan tâm. Nhưng câu hỏi hóc búa nhất là làm sao nhận ra những khả năng đó. Để tôi cho bạn một gợi ý. Bạn hãy ngẫm lại những phản ứng của bạn trước khó khăn, thử thách. Bạn đã dùng những cách nào? Bạn sử dụng những nguồn lực nào để vượt qua nó? Những phương pháp và nguồn lực có tính chất như thế nào, nó thuộc lĩnh vực gì, nó có liên quan đến một nghề nghiệp nào đó không? Hãy làm những bước trên  và bạn sẽ thấy mọi thứ rõ ràng hơn. Chúc bạn may mắn.

              - Tự “bán” nụ cười: Bạn hãy thống kê tỉ lệ nụ cười của bản thân trong một ngày, đừng giật mình với kết quả  mà tốt hơn là nên tìm cách cải thiện nó. Hãy cố gắng cười với những người đã sẵn lòng giúp đỡ, cười với những người ta vừa tha thứ và cười chính bản thân mình. Chưa có một cầu nối nào hiệu quả hơn nụ cười. Nó dẫn đưa mối quan hệ đến con đường bằng phẳng nhất.

           


  - Tự “bán” quan điểm: Chẳng ai tuyển dụng một con người lưỡng lự, chẳng ai yêu một chàng trai không có chính kiến. Khi nhắc đến một con người, đặc điểm đầu tiên để nhận ra là quan điểm; điều đó tạo nên phong cách riêng cho bản thân. “Tôi sẽ làm công việc theo hướng này”, “Anh sẽ cố gắng kiếm tiền bằng cách này”,… Quan điểm phải xuất phát từ thương hiệu và nụ cười của bạn, cụ thể nó xuất phát từ những khả năng, cách nhìn mà bạn có nhưng đó không phải thành kiến khi bản thân luôn đón nhận những điều góp ý đúng đắn.

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

Tụi mày nên biết là...

         Tụi mày nên biết là tụi mày đang sống thật tù túng, buổi sáng đi học một thứ mà tụi mày tự hão huyền rằng đó là tương lai của mình

          Tụi mày nên biết là tụi mày không hình dung đam mê của mình là gì, tụi mày đang làm công việc gì và nó đưa mình đến đâu

           Tụi mày nên biết là tụi mày có những lúc thật điên loạn và khác biệt. Nhưng lúc đó, tụi mày thật tội nghiệp khi không được sống là chính mình trong 9/10 thời gian hàng ngày

           Tụi mày nên biết là tụi mày đang sống trong lựa chọn của người khác. Đến khi tự thấy bế tắc và vô vọng, tụi mày nên đổ lỗi cho chính mình vì đã sống một cuộc đời của ai kia chứ không phải do tụi mày đặt ra

           Tụi mày nên biết là tụi mày đã nhiều lần đồng ý với lời khuyên của tao nhưng chẳng hành động gì cả

           Tụi mày nên biết là tụi mày chẳng mấy chốc sẽ qua tuổi 25. Sẽ chẳng còn ổ chứa nào đủ cho những trải nghiệm nếu tụi mày tạo điều kiện cho người khác lấp đầy nó

           Tụi mày nên biết là tụi mày rất chất, rất khác biệt và rất tử tế

           Tụi mày nên biết là tụi mày sẽ không có kiếp sau. Tụi mày dự định sống cái kiếp duy nhất này một cách tẻ nhạt vậy sao?

           Tụi mày nên biết là tụi mày nên ngồi xuống, tĩnh tâm và cảm nhận. Nếu tụi mày không sống với chính bản thân mình thì những ước vọng hay đam mê sẽ đến bên giường bệnh và chết theo tụi mày


Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Câu hỏi để chọn ra người đàn ông trách nhiệm (Phần 2)

Có một chàng trai rất ngoan, học hành giỏi giang và dành nhiều thời gian với bố mẹ. Năm 20 tuổi, anh ấy có người yêu. Từ ngày đó, anh dành ít thời gian với bố mẹ hơn lúc trước. Là một cô gái yếu đuối, cô chiếm trọn tâm trí và nỗi lo lắng của anh. Rồi một ngày người cha lên tiếng về việc thờ ơ với gia đình của con trai mình. Hai người đã cãi nhau kịch liệt và từ mặt nhau. Theo bạn nguyên nhân sâu xa là do ai?


Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

Biển là biên, là dấu hỏi của đời anh

                       Thật may mắn cho những ai đã từng sống ở vùng ven biển, cảm nhận được cái hơi muối nồng nàn của tạo hóa. Khác với những thành phố mang trong mình những dòng sông lững lờ nên thơ, thành phố biển ít để lại ấn tượng với con người ngay từ thuở ban đầu như một kiểu hình hoản hảo. Sống với biển bao nhiêu năm, đứng trước biển bao nhiêu lần mà anh chỉ thấy một niềm vô cảm và luôn tự hào rằng trái tim mình khó rung động trước cái thực thể vật vờ này. Biển là thế, ào ạt trong tâm khảm nhưng lại vỗ về như một bàn tay rám nắng.
                 Ngày mai em đi rồi, anh níu chân em sao được nữa! Biển ngập ngừng và anh ấp úng, thời gian cứ lặng lờ trôi đến khi nắng dịu xuống và sự bao la của thiên nhiên làm trái tim anh như tắt thở. Vì sao biển không ôm lấy anh mặn nồng từ ngày đầu cái thân xác này đặt chân đến đây? Vì sao biển vẫn có khi buồn ? Em chẳng cần trả lời đâu, biển vẫn im lặng và vang vọng đấy thôi!
                Đêm với đèn tàu và gió muối, anh nhìn xa xa biển từng điểm sáng mà đâu cũng là đôi mắt em. Biển vào đêm không lãng mạn đâu. Biển vào đêm không lấp lánh dịu dàng như đôi mắt của em. Tâm hồn anh ích kỉ nên chẳng thấy biển dạt dào đến dường nào. Em vô tâm nhưng anh thì đa cảm nên anh thấy đèn phố cũng nghe mưa tủi hờn nhưng biển thì tuyệt nhiên chẳng nói lên điều gì. Tại sao? Biển chẳng để ý đến cuộc sống đang biến động ra sao. Biển là bất biến còn lòng anh thật xao động bởi thế khoảng cách giữa anh và biển ngày càng xa, khi em đi rồi thì anh mới thấy khoảng cách đó là những kỉ niệm của hai chúng ta

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Bình minh mưa và gió

Anh nhớ lắm những bình minh đầy ẩm ướt  
Có cầu vồng nhạt nhạt bắc qua hiên
Ngày ấy!  
Anh đợi em giữa ngã tư đầy nắng gió  
Với chiếc ba lô nhuộm màu kỉ niệm  
Em ngã mình về con đường bên trái 
Nơi có mưa và những ước muốn hời hợt 
Và lâu đài đó u ám quạnh hiu  
Em không nhớ đã có biết bao buổi chiều
Cuốn băng đó tua đến thật nhanh
Và...
Gặp lại anh với dáng vẻ hai mươi  
Nhưng chân anh không giật lùi với kỉ niệm ngày trước  
Em ngậm ngùi đi qua thương nhớ  
Một thiên đường sao quá đỗi mong manh  
Có hay không  một ngàn lần hi vọng
Tình yêu mới như cơn gió mùa thu  
Thổi một lần và vất vưởng theo mây 
Chờ.
Chờ. 
Chờ 
Những bình minh mưa em đợi anh từng phút
Những đêm gió mùa anh chợt gọi tên em.
 Em ơi! Bình minh mưa và gió.  


Anh yêu em
2012

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Tuổi trẻ trong quả bóng bay

Dành cho những người sẽ vào đại học, sẽ có những ước mơ của riêng mình.
Tôi từng là những người như bạn, cũng cân đo đong đếm khi mùa học sinh gần kết thúc. Mùa thu cuối cấp là mùa của những bâng khuâng giữa hiện tại và tương lai. Thời gian đó người ta để quá khứ trong hộp bút để đón nhận những dự tính cho mai sau và cũng ý thức được sự trôi đi của những kỷ niệm đẹp nhất

Cái quan trọng nhất của con người lại bị quên lãng trong lúc này. Đó là nhận thức. Nhận thức bạn sẽ đam mê thứ gì. Nhận thức sẽ chọn lối đi ra sao. Nhận thức một tình yêu sẵn có liệu có vững bền. Chúng ta quên. Thường thôi! Chúng ta còn trẻ, chẳng quá quan trọng hóa vấn đề vật chất và sự nghiệp. Bạn cũng thế, bạn phải thế. Đó mới là sự trưởng thành một cách tự nhiên của tuổi trẻ.

Nhưng hãy nhớ rằng bạn không trải qua tuổi 18 quá một lần. Có những thứ ở thời học sinh là nền tảng cho bạn sau này. Tuy nhiên, không ít những điều sẽ vụt đi như quả bóng bay bởi những cơn gió bất chợt của dòng đời. Hãy tập chấp nhận khi buông tay nhưng cũng đừng quên hết tất cả, bởi lẽ mọi thứ trôi qua đều cho ta bài học đáng trân quý. Quan trọng nhất, phải có đam mê thì con người mới được là sống.

Gửi bạn, gửi những con người yêu kỉ niệm và nhiều hoài bão



"...khi chưa lớn, đừng nói quá yêu ai đó. Tình cảm là món bánh đắt tiền chỉ làm một lần thôi...."

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

Chỉ là anh đã quên mùa thu

Anh đang cảm nhận thật rõ tiếng gió mùa đông bắc đang về. Nhưng thật may là những gợn mây chưa che kín tấm trăng rằm cuối thu. Những ánh sao vẫn còn lấp lánh đâu đó trên bầu trời đen ngào ngạt, anh vẫn nhìn thấy đâu đó một cảm giác tươi vui của những ngày nóng nực vừa trôi qua cách đây một tháng
Em à, anh luôn bị ám ảnh bởi mùa hè dẫu cho bây giờ lá đã rụng ngập lối sân vườn. Ánh trăng tinh khôi với những vì sao lúc chập tối gợi cho anh những cảm xúc thật dạt dào, anh nghĩ đến những tháng năm bên nhau của hai đứa mình, nghĩ đến bãi biển đầy gió đã nghiêng mình trong bóng đêm. Tuổi thơ anh cho đến lúc trưởng thành thật bén duyên với biển. Làng quê anh là một miền cát trắng với những đoàn tàu buổi sáng ra khơi, nơi anh sống xa nhà là chốn hiền hòa với những đêm hè có ánh trăng cầu hôn mặt nước. Những hình ảnh đầy sức sống và lãng mạn đã đến với anh thật mãnh liệt. Thưở nhỏ, những chuyến đi chơi về quê nội là những khoảnh khắc thật đẹp. Thuở trước, buổi trưa hè với những lời yêu thương của tuổi hai mươi thật chứa chan. Thưở nay, anh ngồi đây, bên lan can sau hiên nhà, tự nhắc lấy một cảm xúc thật gần nhưng cũng đã xa ngút ngàn. 
Nhìn bầu trời đen đêm nay, anh tự hỏi và tự trả lời cho những băn khoăn của chính mình. Anh đang hào hứng hay tuyệt vọng, đang trải lòng hay chỉ dùng sáo ngữ. Anh không biết nữa. Anh cũng chẳng biết em là ai, em là thiên thần mang đến cho anh một tuổi trẻ lạc loài hay em là những cảm hứng không bao nguội lạnh. Anh lên cơn rồi. Anh lên cơn nghĩ ngợi về thời gian, anh muốn xuyên qua, cảm nhận rồi xa lánh nó. Em phải là một ai đó và anh cũng phải là một ai đó. Anh không biết nữa.
Ủa! Mây đã bay đi chỉ để lại ánh trăng một mình, mây chẳng vô tình mà vì trăng đã yêu sao, mà sao là ai? Trăng cũng không biết nữa

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

Just the way you are

Những lần có cơ hội gặp em thật khó, anh biết rằng em rất bận và có những mối quan tâm khác rồi.

Một khoảng thời gian thật lâu để anh thấy em, thấy những niềm hi vọng được nhen nhúm trong lòng. Em biết không, em mặc áo dài trắng thật đẹp. Anh chẳng nghĩ ra hình ảnh nào đẹp hơn nó, khuôn mặt em cười lướt đi bên cánh cổng trường màu đỏ thẫm đã nằm sẵn trong ô kỷ niệm của anh. Em đẹp quá, anh ước có thể làm chậm lại khoảnh khắc đó thêm nhiều lần nữa. Tên của em cũng thật nhẹ nhàng, một loài hoa tinh khôi và mộc mạc, anh muốn nó làm lu mờ đi sự phức tạp và rối rắm trong con người anh.

Anh đang nghe playlist yêu thích của mình, viết những dòng này thì cũng là lúc nhạc vang lên "...and when you smile, the whole world stops and stares for a while.."

Anh giật mình, có phải chăng là như vậy? Đơn giản anh sẽ cất nó như một khối lego ngộ nghĩnh, nơi thế giới đã ngừng trong anh để đón lấy nụ cười của em. Anh thấy mình thật vụng về trong giây phút đó*gãi đầu* .

Mùa thu tới rồi, anh không quá lãng mạn để trôi theo cùng nó. Nhưng anh đã một lần đắm mình trong làn gió đó, gợn mây đó, nơi có em bên tà áo dài thướt tha.


Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

Tôi đã hiểu bạn, vậy bạn có hiểu tôi không?

Trong gia đình, những người trẻ tuổi luôn có một ước ao thay đổi và cho rằng người lớn quá bảo thủ. Ngược lại, các bậc lão bối lại cho rằng đám nhóc con quá ngang bướng và bồng bột. Tình thế đó diễn ra trong đời sống con người mấy ngàn năm nay.

Trong xã hội nói chung, một mối quan hệ đơn giản giữa hai con người cũng tồn tại những khoảng cách không thể hàn gắn. Tôi hiểu bạn nhưng chắc gì bạn đã hiểu tôi. Tôi thay đổi thì bạn bảo tôi "có mới nới cũ". Tôi giữ ý kiến thì bạn cho rằng tôi bảo thủ

Liệu mọi thứ sẽ như vậy mãi mãi?

Không, tôi khẳng định là không.

Tại sao chúng ta không một lại tách linh hồn của chúng ta sang một bên để thấy rằng thân xác cũ kỹ đó của mình đã cư xử thế nào với những người trong gia đình?

Tại sao không đứng lại để thấy rằng họ thật sự cần gì từ chúng ta hơn là chịu đựng những tật xấu khiến họ phiền lòng?

Tại sao chúng ta không xem lại những thước phim về cuộc sống hàng ngày để thấy rằng mình nhàm chán và chưa thật sự chân tình với những người xung quanh

Hãy đứng lại một lúc. Đứng để ta tiến nhanh hơn đến con người thật của họ, những người bạn; anh em xứng đáng được ta tôn trọng

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

Câu hỏi để chọn ra người đàn ông trách nhiệm (Phần 1)

Có một vương quốc nọ đặt kinh đô nằm trên một ngọn đồi. Vào mùa hè năm ấy, một đạo quân của nước lân bang tìm cách đánh bại và cưỡng chiếm vương quốc này. Với sức mạnh khủng khiếp, binh lính của quân địch đã tràn lên nhanh chóng và chỉ còn cách cung điện nhà vua 50km. Trước tình thế nguy ngập, vua ra lệnh cho tất cả quân sư tìm mưu chống đỡ. Ý kiến cuối cùng đã được đưa ra bởi sự đề nghị của một vị tướng. Vua tuyên bố toàn bộ binh lính, quan lại và dân thường sẽ theo mình để bỏ lại kinh đô rút lui chiến thuật. Thế nhưng, kết quả vô cùng tệ hại. Dân thường quá đông cộng với việc tổ chức không hiệu quả đã khiến cuộc di tản trở nên chậm hơn dự kiến và thất bại. Sau 5 ngày, hơn một nửa dân thường đã bị giết, binh lính chết vô số kể. Vương quốc chính thức bị xoá sổ. Vậy trách nhiệm về ý tưởng rút lui đó thuộc về ai, nhà vua, hội đồng quân sư hay vị tướng đề xuất ý tưởng?

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Anh ngủ quên lâu rồi

Em à.
Mùa thu đã đến rồi mặc dù anh không hào hứng lắm. Nhưng vì em yêu mùa thu nên có lẽ khoảng thời gian này làm anh nhớ lại kỷ niệm bên em nhiều nhất.
Nếu có ai đó hỏi anh rằng buổi sáng nào thức dậy anh thấy yên bình nhất. Anh sẽ trả lời đó là buổi sáng có em bên cạnh. Anh nhớ ly cà phê buổi sáng, nhớ món thịt heo quay của anh, nhớ tô mì quảng và ly trà của em
Anh ước rằng anh lớn thêm một chút, trưởng thành hơn để lo lắng cho em. Anh vẫn là một thanh niên chỉ biết lo cho mình và vòng tay chẳng đủ lớn. Mỗi buổi sáng là một ly cà phê, một thói quen từ trước khi anh quen em nhưng đối với anh đó là tất cả những khoảnh khắc đẹp đã xa vời trong tầm mắt của người đàn ông này
Đà Nẵng thật buồn, Đà Nẵng cho anh cảm giác lạc lõng. Em ở bên anh, dù là quá khứ, đã cho anh một bầu không khí mới của cuộc đời. Anh đến với em lúc anh vẫn chưa biết mình là ai và cũng đúng lúc anh đang loay hoay thoát khỏi bóng tối của quá khứ, của thành kiến và mộng tưởng.
Em giờ đã xa anh rồi, chắc em vẫn còn nhớ ly cà phê sữa của anh, vẫn nhớ từng gói đồ ăn của anh mua cho em mỗi ngày, từng bàn tay đan vào nhau trong lúc khó khăn và em chắc rằng vẫn nhớ tình yêu thật đẹp của tụi mình
Em với anh thật khác xa nhau, vời vợi. Anh biết. Nhưng đó là cuộc sống.
Em. Hãy đến với anh lúc hai đứa thực sự lớn, thực sự mệt mỏi với những nụ cười giả tạo, thực sự chán ghét việc phải chiều lòng mình bằng những mảnh giấy mong manh, thực sự nghĩ rằng chúng ta là của nhau, của ngôi nhà và con đường đầy gió
Mùa thu năm sau sẽ trở lại và nhiều năm sau nữa.
Còn mùa thu có nghĩa là anh vẫn còn em
05/09/2015

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

Ly dị tuổi 22

Ly dị tuổi 22:
Có ai nghĩ mình sẽ ly dị ở tuổi 22? Riêng với tôi, nó đến quá nhẹ nhàng. Nhẹ đến nỗi hàng đêm nước mắt cứ chảy từng giọt. Nhẹ đến nỗi tôi chẳng dám đi lại những con đường mang tên em. Nhẹ thế đấy, nhẹ đến vơi cả sức xuân tuổi trẻ.
Những nỗi buồn khiến ta không khóc lóc khổ đau thật đáng sợ, tôi biết rõ niềm đau đã ngấm trọn vào người, đã là mũi kim đâm xuyên qua những lý trí bất diệt của mình. Hai năm trôi qua với những hạnh phúc, dày vò dạy tôi thật nhiều thứ, giúp tôi hiểu về đàn bà nhiều hơn, bớt ngây ngô và hoài nghi về bản thân hơn.
Trong con người, ta thường thấy hai thành phần chính : thể chất và tinh thần. Tôi cho rằng còn có tâm trí. Nó tổng hoài của thể chất và tinh thần. Ở thế giới đó , ta không buồn nhưng ta mệt mỏi trong trí óc. Ta không mệt nhọc nhưng lại mỏi mòn tìm kiếm một sinh lực.


 (Còn nữa)

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

Mùa thu bên rừng dương

Có những tháng ngày cùng cực, anh tìm đến với mùa thu, với Đường Về Việt Bắc. Anh chẳng mong rằng em sẽ loanh quanh đâu đó trong khung trời đầy kỉ niệm đó. Bởi lẽ em đã là một phần trong con người đầy cằn cỗi của anh, em chẳng phải là một điều thoáng qua hay hạt bụi trong những kí ức ngày xưa, em là tất cả. Nỗi trống trải này có được lấp đầy về sau nhưng anh cứ tự nhủ tất cả sẽ như mùa thu rồi sẽ quay trở lại. Dẫu rằng anh không muốn đối diện với sự yếu đuối và phức tạp của em

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

Điền Hải gọi dùm tiếng nhớ trong ta

             Bây giờ đã 11h đêm. Tôi nghe Hà Thanh hát bản Nha Trang. Nơi đó là miền quê cát trắng với hương quê dâng lên ngào ngạt. Nghe răng giống Điền Hải quá rứa! Điền là ruộng và hải là biển, hai tố chất đó cộng hưởng để tạo thành một chất "độc" của miền thùy dương quê tôi. Về Điền Hải tôi ngửi ngay mùi lúa mới gặt xong, nghe mùi muối mặn mà và yêu luôn cái tiếng quê mình. Cái tiếng mà tôi thấy có một chất tếu táo thiên bẩm Ở nông thôn Việt Nam thì những người làm nông luôn có vẻ chất phác và đôn hậu nhưng quê mình lạ lắm, nói cái chi cũng đưa cái "bà lơn" mới chịu "a nả".
              Đi giữa những cánh đồng xanh mát tôi quên ngay mùi ngất ngây của biển, hình như ruộng và biển được tách biệt bởi những thứ rất kiên cố, có thể là nếp sống đã có từ lâu đời, nền văn hóa và văn minh lúa nước kết hợp với ngư nghiệp. Những giàn bầu giàn bí mùa nào cũng có trái, những ao nước có thể khi trong khi đục nhưng luôn vài ba "en" xuống bắt cá tắm sông. Những chiều hoàng hôn buông xuống tắm cả chợ quê, tôi nhớ quá những chiếc áo học trò đạp xe lộc cộc với tiếng hò reo được vui chơi thỏa thích, những phiên chợ cá dọc đường và cả những chiếc ghe thuyền sắp ra khơi đánh cá
              Tôi nhớ thật nhiều, nhớ lắm.
               Buổi sáng nơi đây quá ảo diệu. Năm giờ sáng, chợ cá tấp nập với những chuyến xe thồ hàng vội vã, người người nối đuôi nhau chở từng túi lớn đựng hải sản, họ đi thật nhanh để kịp cung ứng cho phiên chợ sáng. Lẫn mình trong cái chợ quê đó, tôi thấy mình quá thân thuộc với những người mà tôi biết chắc là bà con họ hàng. Chợ Điền Hải hết cá rất nhanh, tầm sáu giờ tôi phải chạy dài để mang về một chầu ngon.
               Cá nhân tôi là một người rất ghét đi chợ nhưng đặt chân đến mảnh đất này thì điều đó không còn đúng nữa. Có lẽ vì đây là chợ quê mình, nơi ghi dấu công lao của những ngư dân đã mang về cho người dân những mẻ cả đầy ắp, nơi ánh bình minh rọi xuống cả ruộng đồng, nơi những người vợ người chồng tương trợ nhau để gánh nỗi mưu sinh. Tình gia đình thật đơn sơ và mộc mạc.
               Rảo bước ra khỏi chợ, tôi tình cờ đi đến một khu nhà lụp xụp...

              (Còn nữa)