Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Câu hỏi để chọn ra người đàn ông trách nhiệm (Phần 2)

Có một chàng trai rất ngoan, học hành giỏi giang và dành nhiều thời gian với bố mẹ. Năm 20 tuổi, anh ấy có người yêu. Từ ngày đó, anh dành ít thời gian với bố mẹ hơn lúc trước. Là một cô gái yếu đuối, cô chiếm trọn tâm trí và nỗi lo lắng của anh. Rồi một ngày người cha lên tiếng về việc thờ ơ với gia đình của con trai mình. Hai người đã cãi nhau kịch liệt và từ mặt nhau. Theo bạn nguyên nhân sâu xa là do ai?


Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

Biển là biên, là dấu hỏi của đời anh

                       Thật may mắn cho những ai đã từng sống ở vùng ven biển, cảm nhận được cái hơi muối nồng nàn của tạo hóa. Khác với những thành phố mang trong mình những dòng sông lững lờ nên thơ, thành phố biển ít để lại ấn tượng với con người ngay từ thuở ban đầu như một kiểu hình hoản hảo. Sống với biển bao nhiêu năm, đứng trước biển bao nhiêu lần mà anh chỉ thấy một niềm vô cảm và luôn tự hào rằng trái tim mình khó rung động trước cái thực thể vật vờ này. Biển là thế, ào ạt trong tâm khảm nhưng lại vỗ về như một bàn tay rám nắng.
                 Ngày mai em đi rồi, anh níu chân em sao được nữa! Biển ngập ngừng và anh ấp úng, thời gian cứ lặng lờ trôi đến khi nắng dịu xuống và sự bao la của thiên nhiên làm trái tim anh như tắt thở. Vì sao biển không ôm lấy anh mặn nồng từ ngày đầu cái thân xác này đặt chân đến đây? Vì sao biển vẫn có khi buồn ? Em chẳng cần trả lời đâu, biển vẫn im lặng và vang vọng đấy thôi!
                Đêm với đèn tàu và gió muối, anh nhìn xa xa biển từng điểm sáng mà đâu cũng là đôi mắt em. Biển vào đêm không lãng mạn đâu. Biển vào đêm không lấp lánh dịu dàng như đôi mắt của em. Tâm hồn anh ích kỉ nên chẳng thấy biển dạt dào đến dường nào. Em vô tâm nhưng anh thì đa cảm nên anh thấy đèn phố cũng nghe mưa tủi hờn nhưng biển thì tuyệt nhiên chẳng nói lên điều gì. Tại sao? Biển chẳng để ý đến cuộc sống đang biến động ra sao. Biển là bất biến còn lòng anh thật xao động bởi thế khoảng cách giữa anh và biển ngày càng xa, khi em đi rồi thì anh mới thấy khoảng cách đó là những kỉ niệm của hai chúng ta

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Bình minh mưa và gió

Anh nhớ lắm những bình minh đầy ẩm ướt  
Có cầu vồng nhạt nhạt bắc qua hiên
Ngày ấy!  
Anh đợi em giữa ngã tư đầy nắng gió  
Với chiếc ba lô nhuộm màu kỉ niệm  
Em ngã mình về con đường bên trái 
Nơi có mưa và những ước muốn hời hợt 
Và lâu đài đó u ám quạnh hiu  
Em không nhớ đã có biết bao buổi chiều
Cuốn băng đó tua đến thật nhanh
Và...
Gặp lại anh với dáng vẻ hai mươi  
Nhưng chân anh không giật lùi với kỉ niệm ngày trước  
Em ngậm ngùi đi qua thương nhớ  
Một thiên đường sao quá đỗi mong manh  
Có hay không  một ngàn lần hi vọng
Tình yêu mới như cơn gió mùa thu  
Thổi một lần và vất vưởng theo mây 
Chờ.
Chờ. 
Chờ 
Những bình minh mưa em đợi anh từng phút
Những đêm gió mùa anh chợt gọi tên em.
 Em ơi! Bình minh mưa và gió.  


Anh yêu em
2012