Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

Anh ngủ quên lâu rồi

Em à.
Mùa thu đã đến rồi mặc dù anh không hào hứng lắm. Nhưng vì em yêu mùa thu nên có lẽ khoảng thời gian này làm anh nhớ lại kỷ niệm bên em nhiều nhất.
Nếu có ai đó hỏi anh rằng buổi sáng nào thức dậy anh thấy yên bình nhất. Anh sẽ trả lời đó là buổi sáng có em bên cạnh. Anh nhớ ly cà phê buổi sáng, nhớ món thịt heo quay của anh, nhớ tô mì quảng và ly trà của em
Anh ước rằng anh lớn thêm một chút, trưởng thành hơn để lo lắng cho em. Anh vẫn là một thanh niên chỉ biết lo cho mình và vòng tay chẳng đủ lớn. Mỗi buổi sáng là một ly cà phê, một thói quen từ trước khi anh quen em nhưng đối với anh đó là tất cả những khoảnh khắc đẹp đã xa vời trong tầm mắt của người đàn ông này
Đà Nẵng thật buồn, Đà Nẵng cho anh cảm giác lạc lõng. Em ở bên anh, dù là quá khứ, đã cho anh một bầu không khí mới của cuộc đời. Anh đến với em lúc anh vẫn chưa biết mình là ai và cũng đúng lúc anh đang loay hoay thoát khỏi bóng tối của quá khứ, của thành kiến và mộng tưởng.
Em giờ đã xa anh rồi, chắc em vẫn còn nhớ ly cà phê sữa của anh, vẫn nhớ từng gói đồ ăn của anh mua cho em mỗi ngày, từng bàn tay đan vào nhau trong lúc khó khăn và em chắc rằng vẫn nhớ tình yêu thật đẹp của tụi mình
Em với anh thật khác xa nhau, vời vợi. Anh biết. Nhưng đó là cuộc sống.
Em. Hãy đến với anh lúc hai đứa thực sự lớn, thực sự mệt mỏi với những nụ cười giả tạo, thực sự chán ghét việc phải chiều lòng mình bằng những mảnh giấy mong manh, thực sự nghĩ rằng chúng ta là của nhau, của ngôi nhà và con đường đầy gió
Mùa thu năm sau sẽ trở lại và nhiều năm sau nữa.
Còn mùa thu có nghĩa là anh vẫn còn em
05/09/2015