Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

Just the way you are

Những lần có cơ hội gặp em thật khó, anh biết rằng em rất bận và có những mối quan tâm khác rồi.

Một khoảng thời gian thật lâu để anh thấy em, thấy những niềm hi vọng được nhen nhúm trong lòng. Em biết không, em mặc áo dài trắng thật đẹp. Anh chẳng nghĩ ra hình ảnh nào đẹp hơn nó, khuôn mặt em cười lướt đi bên cánh cổng trường màu đỏ thẫm đã nằm sẵn trong ô kỷ niệm của anh. Em đẹp quá, anh ước có thể làm chậm lại khoảnh khắc đó thêm nhiều lần nữa. Tên của em cũng thật nhẹ nhàng, một loài hoa tinh khôi và mộc mạc, anh muốn nó làm lu mờ đi sự phức tạp và rối rắm trong con người anh.

Anh đang nghe playlist yêu thích của mình, viết những dòng này thì cũng là lúc nhạc vang lên "...and when you smile, the whole world stops and stares for a while.."

Anh giật mình, có phải chăng là như vậy? Đơn giản anh sẽ cất nó như một khối lego ngộ nghĩnh, nơi thế giới đã ngừng trong anh để đón lấy nụ cười của em. Anh thấy mình thật vụng về trong giây phút đó*gãi đầu* .

Mùa thu tới rồi, anh không quá lãng mạn để trôi theo cùng nó. Nhưng anh đã một lần đắm mình trong làn gió đó, gợn mây đó, nơi có em bên tà áo dài thướt tha.


Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

Tôi đã hiểu bạn, vậy bạn có hiểu tôi không?

Trong gia đình, những người trẻ tuổi luôn có một ước ao thay đổi và cho rằng người lớn quá bảo thủ. Ngược lại, các bậc lão bối lại cho rằng đám nhóc con quá ngang bướng và bồng bột. Tình thế đó diễn ra trong đời sống con người mấy ngàn năm nay.

Trong xã hội nói chung, một mối quan hệ đơn giản giữa hai con người cũng tồn tại những khoảng cách không thể hàn gắn. Tôi hiểu bạn nhưng chắc gì bạn đã hiểu tôi. Tôi thay đổi thì bạn bảo tôi "có mới nới cũ". Tôi giữ ý kiến thì bạn cho rằng tôi bảo thủ

Liệu mọi thứ sẽ như vậy mãi mãi?

Không, tôi khẳng định là không.

Tại sao chúng ta không một lại tách linh hồn của chúng ta sang một bên để thấy rằng thân xác cũ kỹ đó của mình đã cư xử thế nào với những người trong gia đình?

Tại sao không đứng lại để thấy rằng họ thật sự cần gì từ chúng ta hơn là chịu đựng những tật xấu khiến họ phiền lòng?

Tại sao chúng ta không xem lại những thước phim về cuộc sống hàng ngày để thấy rằng mình nhàm chán và chưa thật sự chân tình với những người xung quanh

Hãy đứng lại một lúc. Đứng để ta tiến nhanh hơn đến con người thật của họ, những người bạn; anh em xứng đáng được ta tôn trọng