Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

Chỉ là anh đã quên mùa thu

Anh đang cảm nhận thật rõ tiếng gió mùa đông bắc đang về. Nhưng thật may là những gợn mây chưa che kín tấm trăng rằm cuối thu. Những ánh sao vẫn còn lấp lánh đâu đó trên bầu trời đen ngào ngạt, anh vẫn nhìn thấy đâu đó một cảm giác tươi vui của những ngày nóng nực vừa trôi qua cách đây một tháng
Em à, anh luôn bị ám ảnh bởi mùa hè dẫu cho bây giờ lá đã rụng ngập lối sân vườn. Ánh trăng tinh khôi với những vì sao lúc chập tối gợi cho anh những cảm xúc thật dạt dào, anh nghĩ đến những tháng năm bên nhau của hai đứa mình, nghĩ đến bãi biển đầy gió đã nghiêng mình trong bóng đêm. Tuổi thơ anh cho đến lúc trưởng thành thật bén duyên với biển. Làng quê anh là một miền cát trắng với những đoàn tàu buổi sáng ra khơi, nơi anh sống xa nhà là chốn hiền hòa với những đêm hè có ánh trăng cầu hôn mặt nước. Những hình ảnh đầy sức sống và lãng mạn đã đến với anh thật mãnh liệt. Thưở nhỏ, những chuyến đi chơi về quê nội là những khoảnh khắc thật đẹp. Thuở trước, buổi trưa hè với những lời yêu thương của tuổi hai mươi thật chứa chan. Thưở nay, anh ngồi đây, bên lan can sau hiên nhà, tự nhắc lấy một cảm xúc thật gần nhưng cũng đã xa ngút ngàn. 
Nhìn bầu trời đen đêm nay, anh tự hỏi và tự trả lời cho những băn khoăn của chính mình. Anh đang hào hứng hay tuyệt vọng, đang trải lòng hay chỉ dùng sáo ngữ. Anh không biết nữa. Anh cũng chẳng biết em là ai, em là thiên thần mang đến cho anh một tuổi trẻ lạc loài hay em là những cảm hứng không bao nguội lạnh. Anh lên cơn rồi. Anh lên cơn nghĩ ngợi về thời gian, anh muốn xuyên qua, cảm nhận rồi xa lánh nó. Em phải là một ai đó và anh cũng phải là một ai đó. Anh không biết nữa.
Ủa! Mây đã bay đi chỉ để lại ánh trăng một mình, mây chẳng vô tình mà vì trăng đã yêu sao, mà sao là ai? Trăng cũng không biết nữa