Có những tháng ngày cùng cực, anh tìm đến với mùa thu, với
Đường Về Việt Bắc. Anh chẳng mong rằng em sẽ loanh quanh đâu đó trong khung trời
đầy kỉ niệm đó. Bởi lẽ em đã là một phần trong con người đầy cằn cỗi của anh, em
chẳng phải là một điều thoáng qua hay hạt bụi trong những kí ức ngày xưa, em là
tất cả. Nỗi trống trải này có được lấp đầy về sau nhưng anh cứ tự nhủ tất cả sẽ
như mùa thu rồi sẽ quay trở lại. Dẫu rằng anh không muốn đối diện với sự yếu đuối và
phức tạp của em
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét