Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

Mùa thu bên rừng dương

Có những tháng ngày cùng cực, anh tìm đến với mùa thu, với Đường Về Việt Bắc. Anh chẳng mong rằng em sẽ loanh quanh đâu đó trong khung trời đầy kỉ niệm đó. Bởi lẽ em đã là một phần trong con người đầy cằn cỗi của anh, em chẳng phải là một điều thoáng qua hay hạt bụi trong những kí ức ngày xưa, em là tất cả. Nỗi trống trải này có được lấp đầy về sau nhưng anh cứ tự nhủ tất cả sẽ như mùa thu rồi sẽ quay trở lại. Dẫu rằng anh không muốn đối diện với sự yếu đuối và phức tạp của em

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

Điền Hải gọi dùm tiếng nhớ trong ta

             Bây giờ đã 11h đêm. Tôi nghe Hà Thanh hát bản Nha Trang. Nơi đó là miền quê cát trắng với hương quê dâng lên ngào ngạt. Nghe răng giống Điền Hải quá rứa! Điền là ruộng và hải là biển, hai tố chất đó cộng hưởng để tạo thành một chất "độc" của miền thùy dương quê tôi. Về Điền Hải tôi ngửi ngay mùi lúa mới gặt xong, nghe mùi muối mặn mà và yêu luôn cái tiếng quê mình. Cái tiếng mà tôi thấy có một chất tếu táo thiên bẩm Ở nông thôn Việt Nam thì những người làm nông luôn có vẻ chất phác và đôn hậu nhưng quê mình lạ lắm, nói cái chi cũng đưa cái "bà lơn" mới chịu "a nả".
              Đi giữa những cánh đồng xanh mát tôi quên ngay mùi ngất ngây của biển, hình như ruộng và biển được tách biệt bởi những thứ rất kiên cố, có thể là nếp sống đã có từ lâu đời, nền văn hóa và văn minh lúa nước kết hợp với ngư nghiệp. Những giàn bầu giàn bí mùa nào cũng có trái, những ao nước có thể khi trong khi đục nhưng luôn vài ba "en" xuống bắt cá tắm sông. Những chiều hoàng hôn buông xuống tắm cả chợ quê, tôi nhớ quá những chiếc áo học trò đạp xe lộc cộc với tiếng hò reo được vui chơi thỏa thích, những phiên chợ cá dọc đường và cả những chiếc ghe thuyền sắp ra khơi đánh cá
              Tôi nhớ thật nhiều, nhớ lắm.
               Buổi sáng nơi đây quá ảo diệu. Năm giờ sáng, chợ cá tấp nập với những chuyến xe thồ hàng vội vã, người người nối đuôi nhau chở từng túi lớn đựng hải sản, họ đi thật nhanh để kịp cung ứng cho phiên chợ sáng. Lẫn mình trong cái chợ quê đó, tôi thấy mình quá thân thuộc với những người mà tôi biết chắc là bà con họ hàng. Chợ Điền Hải hết cá rất nhanh, tầm sáu giờ tôi phải chạy dài để mang về một chầu ngon.
               Cá nhân tôi là một người rất ghét đi chợ nhưng đặt chân đến mảnh đất này thì điều đó không còn đúng nữa. Có lẽ vì đây là chợ quê mình, nơi ghi dấu công lao của những ngư dân đã mang về cho người dân những mẻ cả đầy ắp, nơi ánh bình minh rọi xuống cả ruộng đồng, nơi những người vợ người chồng tương trợ nhau để gánh nỗi mưu sinh. Tình gia đình thật đơn sơ và mộc mạc.
               Rảo bước ra khỏi chợ, tôi tình cờ đi đến một khu nhà lụp xụp...

              (Còn nữa)